NẰM VÕNG ĐUNG ĐƯA
Nằm võng đung đưa tôi chợt thấy
Trên trời cao mây trắng chênh chao
Tiếng chim hót rất chòng chành dễ vỡ
Lá đu cành không gió cũng lao xao
Nằm võng đung đưa tôi chợt nghĩ
Mắc chi mình vắt vẻo giữa không trung
Tâm còn động hay quanh mình vần vũ
Dường như không có lẽ vô thường
Nằm võng đung đưa tôi chợt thấu
Biết làm sao đắp đổi thiếu và thừa
Sợ dây buộc hai đầu ngưng quán tính
Biết lấy gì xô nhẹ để đung đưa.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
VÕNG ĐỜI
Một buổi trưa xưa lúc thiếu thời
Tôi
nằm lắc võng một mình chơi
Mấy
mươi năm lẻ xa niên thiếu
Tôi
vẫn đòng đưa chiếc võng đời.
NGHÊ DŨ LAN
VỊ NGỌT PHÙ SA
Rồi con nước cũng xuôi về
phía biển
Còn lắng trên vết bùn vị ngọt phù sa
Còn trên cọng rơm vàng
giọt nắng tháng ba
Và cơn mưa cuối chiều lang thang đi
tìm bến đỗ
Mưa với nắng gặp nhau thành duyên nợ
Để hóa thân trong hạt gạo no tròn
Đất hiến mình trong biếc
hạt ngô non
Trên vệt muối mồ hôi vai áo mẹ
Vệt mồ hôi vẽ nên hình sông bể
Con giong buồm bơi suốt cả trăm năm
Lá dâu nuôi khát vọng một
thân tằm
Nên sắc lụa pha nắng vàng óng ánh
Nên chiu chắt từng sợi tơ mỏng mảnh
Nối ân tình buổi trước với nghìn sau
Bông bưởi thơm trong thau
nước gội đầu
Nên chẳng trách mùa xuân dài đến thế
Nên hơi thở mùa thu lay thật khẽ
Mắt ai sâu thăm thẳm đến vô cùng
Đêm chong đèn thao thức
với dòng sông
Thân cửa biển mà phách hồn ở đó
Nghe âm vọng tiền nhân trên vạn cỏ
Nơi vết bùn lắng ngọt vị phù sa.
HUỲNH VĂN MƯỜI