Thứ Hai, 19 tháng 10, 2020

THƠ VÀ THƠ / ĐẠO UYỂN ĐÔNG 2020 (TẬP 36)

 


MÙA ĐÔNG Ở LẠI

Dọc bờ tre gió mùa hun hút thổi

Chạm đồng chiều ngọn cỏ biếc run xanh

Bầy lia thia quẫy tím cụm lục bình

Mong mỏng nắng cho mùa Đông ở lại

Đêm thức trắng nôn nao vàng hoa cải

Nụ sầu đông bịn rịn buổi son môi

Mây lang thang gác gió ngủ lưng đồi

Cơm nếp mới ủ tình xanh lá chuối

Nghe phảng phất hương hoa bòng hoa bưởi

Nước gội đầu thơm ngát nửa mùa sau

Đêm chong đèn bà kể chuyện trầu cau

Thương tóc ngắn tủi hờn lên cổ tích

Rơi thánh thót giữa bờ khuya tịch mịch

Tiếng đàn bầu ru ướt mảnh trăng xa

Thuyền ai xuôi trong khói sóng nhập nhòa

Trôi lững thững giữa hai bờ sông rét

Mai ướm nụ gọi Giêng về kịp Tết

Sắc vàng rơi lấm tấm nụ hôn đầu

Tiếng ai cười trên đồng cạn đồng sâu

Mưa lất phất băng qua bờ qua bãi

Thăm thẳm gió cho mùa Đông ở lại

Và bên trời còn một ánh sao nghiêng.

HUỲNH VĂN MƯỜI


ĐỢI

Đêm dài cỏ thức đợi xanh

Hạt sương vắt vẻo trên nhành đợi tan

Trăng rơi đáy nước đợi vàng

Bờ dương thấp thỏm hai hàng đợi reo

Câu thơ chong mắt đợi Kiều

Vầng mây vít ngọn gió chiều đợi bay

Tháng năm xõa tóc đợi ngày

Tôi giờ tịch mịch đợi say hương thiền.

HUỲNH VĂN MƯỜI

 

AN LẠC

Sanh tử vốn vô cùng

Ai người luôn tỉnh thức

Nhìn đời đẹp bao dung

Với lòng luôn thành thực

An lạc từng hơi thở

Ra vào biết tại đây

Chuyện xưa thôi nhắc nhở

Tuyệt diệu phút giây nầy

Tương lai thì chưa đến

Lo nghĩ chi bận lòng

Rằng thì ta quên hết

Mỉm cười tâm thong dong

Đạt được là như thế

Chẳng khó, không dễ dàng

Đường đời ai dâu bể

Từng bước chân thênh thang.

Thiện Thắng TRẦN NGỌC LỢI


CHỪNG NHƯ

Chừng như...

Ai cũng ghé qua

Thế gian nhà trọ

Nữa là

Dạo chơi

Ngồi nghe

Thiên hạ lắm lời

Người khôn, kẻ dại

Một thời

Đa đoan

Ai từng

Dạo khắp thế gian

Không nơi vướng bận

Tâm càng

Khỏe ra

Nhìn theo

Mây trắng xa xa

Con tim nhịp thở

Cũng là

Hư vô

Biển đời

Chảy mãi về mô

Đục trong, trong đục

Thế đồ

Là đây.

Thiện Thắng TRẦN NGỌC LỢI

Krông Păc, Đắc Lắc


TUỔI BẢY MƯƠI

TÌNH YÊU THƯƠNG

Bảy mươi, bóng xế chiều tà

Tình yêu thương vẫn la cà trong ta

Ta yêu trời đất bao la

Yêu thương nhân loại thiết tha trong lòng

Hôm nay giọt lệ tuôn dòng

Vì đâu thảm cảnh bưởi bòng thế gian

Nguyện cầu Phật Tổ Tây Phang

Tiêu trừ đại dịch cứu an muôn loài.

CHƠN MINH TRÍ

(Khổng Thánh Miếu, Trà Vinh)

 

ĐÃ TỪNG

Hai ta từng đã thân nhau

Còn đây ngoảnh lại khi nào tôi quên

Nhớ năm tháng, nhớ tuổi tên

Nhớ từng kỷ niệm lòng mênh mang buồn

Người nay ngày cũ xuôi buông

Mắt tôi ngấn lệ chực tuôn bên đời

Đã đành giữa chốn trần khơi

Vào ra mấy bận, rong chơi những hồi

Thì thôi xin cúi chào người

Mở lòng ưu lự gió trời cuốn bay

Xưa là bạn xin nay vẫn bạn

Bước phong trần dày dạn gió sương

Dắt nhau qua nẻo tang thương

Đưa nhau một đoạn trên đường vĩnh sanh.

THÁI HOÀNG TÚ

Cần Giuộc, 13-3-2020

 

CHIỀU

Nắng chiều tắt, cơn mưa chiều đã tạnh

Đạo viện chìm trong mây gió thiên thanh

Có một kẻ đã qua rồi ngoảnh lại

Lối ta đi, đâu là bước Trọn Lành.

THÁI HOÀNG TÚ

Cần Giuộc, 30-6-2020


NÀY LÀ NGƯỜI

Vì chúng ta Người đã đến

Trong máng cỏ, giữa đêm đông

Trên bầu trời ngàn sao sáng

Tiếng khải ca vọng cánh đồng.

Vinh diệu thay cho nhân loại

Ơn cứu chuộc bởi yêu sinh

Rời Thiên Đàng, Người tình nguyện

Đến trần gian chịu khổ hình.

Ai bác ái và thánh thiện

Đem chân lý, dạy vị tha

Ai khiêm nhường, lòng cao cả

Phép thiêng liêng cứu vạn nhà.

Kìa bóng ai trên đồi Sọ

Mang thập tự, nhỏ máu tươi

Đã gánh gồng bao tội lỗi

Thay cho ai, chính là Người.

Từ cõi chết Người bất tử

Thắp đèn soi giữa bão dông

Dẫn đường đi và lẽ thật

Để đàn chiên hưởng phước hồng.

Này là Người, hỡi bạn ơi

Hiến cho ta cả cuộc đời

Là tình thương và sự sống

Vĩnh cửu và ở mọi nơi.

Cần Giuộc, 06-3-2020

THÁI HOÀNG TÚ (mười sáu tuổi)


NGƯỜI SẼ VỀ

KHI TẮT DỊCH, AN YÊN

Ta đã thấu lòng nhau

Trong sâu thẳm niềm đau

Chờ. Mong. Khắc khoải

Đã tự mình trả lời câu hỏi

Vì đâu chưa có cuộc tương phùng

Nghĩa yêu thương cả nước chung cùng

Tình nhân ái từ muôn trùng vạn dặm

Ta đã hiểu bao đêm dài thăm thẳm

Trí não căng, tim hồi hộp, mắt thâm quầng

Đồng loại ôi, ôi những thiên thần

Chẳng giới ranh, ta-người, được-mất

Nghèn nghẹn rưng rưng

Bao điều rất thật…

Người sẽ về khi tắt dịch, an yên

Ta đã thấu lòng nhau

Bao nỗi chung riêng

Dẫu khắc khoải. Chờ. Mong

Vẫn giấu vào trái tim

Sâu thẳm…

ĐỖ THỊ KẾT

Đà Nẵng 12-8-2020

 

GIỮA MÙA DỊCH

Những cảnh báo đi xa thăm thẳm

Lạc mất niềm tin ở lòng người

Những con đường ít thấy nụ cười

Ánh mắt hoài nghi, chân bước vội

Đầu thập niên, những điều bực bội

Người trẻ đăm chiêu, già chênh vênh

Nhiều đứa trẻ chưa hiểu sự tình

Còn ngây thơ giữa đời định mệnh

Cái giàu và nghèo, lòng người tính

Chuyện của tự nhiên chẳng chừa ai

Những tháng năm sống bỗng mệt nhoài

Thèm một giấc thiên thu khắc khoải

Hôm bình minh mặt trời sáng chói

Chưa đủ niềm tin với nhân gian

Những yêu thương, nhân ái lạc quan

Không làm yên lòng người khảng khái

Ở đâu đó, mệt nhoài trách nhiệm

Những trái tim, hơi thở tròn đầy

Mong tìm ra một lối đường mây

Dẫn an yên vào lòng thế giới

Chúng ta sống những ngày sắp tới

Bằng khát khao, bảo bọc sẻ chia

Giữ cho mình hạnh phúc thật thà

Chúng ta đừng chỉ nhau lạc lối…

SỬ KIẾN NGUYÊN

 

VƯỜN TRƯA

Lao xao lá xô bóng nắng

Tiếng chim chuyền rót hồn nhiên

Gió qua cũng chừng đón đợi

Cùng hòa tấu khúc bình yên.

Giao mùa vàng rươm rướm mật

Chảy tràn trên lối cỏ xanh

Đôi chú chuồn kim mê mải

Tìm gì mà lượn lờ quanh?

Vườn xanh an lành đến lạ

Tôi nghe cả tiếng trưa đưa

Lá thở và tim mình đập

Võng bà ru vọng ngày xưa.

VÕ VĂN PHO

SÁCH CŨ

Sách cũ như bạn cũ

Nằm yên trong tủ cũng phong sương

Bìa long, vàng ố, lem nhem chữ

Mắt lệ nhòa soi bỗng hóa Thần.

NGUYỄN QUỐC HUÂN


GIỌT SƯƠNG BÉ BỎNG

Đêm khuya lạnh lẽo

Giọt sương trong trẻo

Bơ vơ một mình

Gió như vô tình

Tạt qua từng đợt

Giọt sương giật thót

Giá buốt căm căm

Nó vẫn âm thầm

Nhưng lòng quặn thắt

Từng nhà đèn tắt

Nệm ấm gối êm

Dường như bỏ quên

Để lại giữa đêm

Giọt sương bé bỏng.

HOÀNG NGUYÊN

Nhà tu Trí Huệ (Tam Kỳ)

 

HƯƠNG XƯA

Chiều tan muộn cây im lìm chờ gió

Mảnh trăng non lấp ló tận xa mờ

Thấm nỗi buồn đem vắt chảy thành thơ

Trải lối mộng; mơ về phương trời ấy

Miền ký ức đã bao lần thức dậy

Xa vời xa mà sao thấy thật gần

Hoa sứ thơm ngào ngạt một góc sân

Còn không nhỉ dấu chân trần thuở nhỏ

Mỗi hoàng hôn men lần ra lối ngõ

Dũ dẻ thơm đâu đó ở ven đường

Bông chìu chìu lả tả rụng như sương

Vương trong gió mùi hương quen mà lạ

Bữa cơm chiều bếp nhà ai nhả khói

Mùi rơm thơm mùi rạ nếp bông bầu

Người thân ơi dù cho ở nơi đâu

Sao quên được cơm gạo đồi chảy mỡ

Cháo bát ngoạt ([1]) mùa đông về lại nhớ

Rổ rau tràng mọc dại ở sằm (2) sâu

Quê hương ơi dù xa cách bao lâu

Hương vị cũ chẳng thể nào quên được.

LÊ THỊ TÂM (Củ Chi)



([1]) bát ngoạt (tháng tám): Một giống lúa cũ tại miền Trung, thường gieo cấy ở vùng ruộng sâu từ tháng 5 và thu hoạch vào tháng 8 âm lịch trước khi những cơn mưa lớn làm ngập lụt. Vì vậy gọi là lúa bát ngoạt. (2) sằm: Vùng đất cát thấp (giữa vùng cát rộng khô cằn), đủ độ ẩm, có thể canh tác. Mùa mưa, vùng này ngập nước, rau tràng mọc ngầm trong nước, lá nổi trên mặt nước giống như những đồng tiền. Rau tràng thân mềm, ăn với cháo nóng rất ngon.