ĐỨC
BAO DUNG
TRÊN BƯỚC ĐƯỜNG ĐỜI GIẢ TẠM
TRÊN BƯỚC ĐƯỜNG ĐỜI GIẢ TẠM
SỬ KIẾN NGUYÊN
Dòng thời gian trôi đi, đi
mãi. Kiếp luân hồi vay trả, trả vay. Sanh ra đây mấy chốc rồi cũng phải ra đi,
đi trên con đường vô tận. Ngưỡng cửa hoàng hôn sao mà tuyệt đẹp! Cái đẹp tuyệt
trần, mà thế nhân có thể cảm nhận được trước cảnh trời chiều tịch mịch ấy. Vậy
ta thử hỏi, lo hay không đáng lo? Buồn hay không đáng buồn? Tiếc hay không đáng
tiếc? Buổi ra đi đâu có được gì, ngày chung cuộc chỉ đem về có một chữ tâm và công
nghiệp đã gây thành cho sanh chúng.
Mảnh hình hài nhục thể do vật chất biến
thành. Xác thân ta đâu phải của ta, cát bụi trả về cho cát bụi. Đó chẳng qua là
chiếc thuyền đưa khách qua sông, khi đến bến bờ rồi phải rời khỏi nó, chẳng lẽ
lại luyến tiếc vấn vương để chậm con đường vô tận. Con đường ấy được Đức Hộ
Pháp Phạm Công Tắc gọi là Con Đường
Thiêng Liêng Hằng Sống. Ở nơi đó không có cái ta, không có sang hèn, chỉ
duy có tình thương yêu vô tận, không ăn mà sống, không mặc mà lành, linh quang
tươi đẹp vô cùng.
Bây giờ ta xét thấy, những nỗi nhục vinh,
những sự giàu hèn, những điều trái tai giữa cảnh đời thường phô diễn, sự phân
ly trắng đen ấy mới sinh ra những tình cảnh giận hờn ghét ganh, vui buồn lẫn
lộn. Chẳng qua do cái cách mà ta tiếp nó. Ngoại cảnh ta đem vào lòng, chứ không
phải ngoại cảnh áp đặt lên ta, thế mới nói:
Ngoại cảnh chẳng
qua rèn đức hạnh,
Chân tâm vô điểm
bụi trần phai.
Nghịch cảnh giữa dòng đời, tỷ
như ngày với đêm. Không vì ngày mà bỏ đêm, cũng không vì đêm mà bỏ ngày. Vì
ngày đêm là một kia mà. Nếu bỏ một trong hai thì nhơn loại sẽ bị tự diệt không
còn sự sống nữa. Sao ta không vui trong lý lẽ biến dời ấy, để cho cõi lòng được
thanh tịch, tâm linh được nhẹ nhàng?
Ôi! Bể cả mênh mông, lòng ta mênh mông,
thì buồn vui làm sao vào được cõi lòng... Tình ta bao dung, lòng ta đại lượng,
thì tâm ta mới sống trong khối tình thương yêu bao la vô tận, sự thương yêu vô
lượng mà Đức Chí Tôn đã đặt vào tâm mỗi người, dầu sang hèn, nghèo khổ, phú
quý, vẫn đồng tánh linh thương yêu ấy. Quý lắm thay! Nhiệm mầu thay!
Ghét một việc đáng ghét, thì sự ghét ấy chỉ làm tổn
hại chơn tâm. Thương một việc không đáng thương, thì sự thương ấy sẽ mở lòng
đại lượng bao dung. Thế mới thấy rằng sự thương yêu
là chìa khóa mở cửa Bạch Ngọc Kinh hay là Cõi Thiêng Liêng Hằng Sống, mà Đấng
Hóa Công đã dành sẵn cho con cái của người đó vậy.
Sự cản trở khó khăn trong đời
sống của ta, đó là do phàm tánh của mình. Ta phải tranh đấu lắm, vất vả lắm,
mới chế ngự được phàm tánh ấy. Trong phàm tánh ấy có buồn vui, hờn giận, ghét
ganh, tham lam, ham muốn danh lợi quyền... Bao nhiêu đó đủ làm cho kiếp sanh
của ta đắm chìm trong phiền lụy, khổ não lắm! Trên bước đường gay go ấy, nếu ta
định tỉnh được lương tâm của mình, cái lương tâm ấy là đức thiên lương của Đức
Chí Tôn đã ban cho, đức thiên lương thương yêu vô tận, lúc bấy giờ ta mới định
được con đường tâm linh của ta giong ruổi. Mỗi ngày ta bỏ một ít tư kỷ của
mình, đến khi đạt được thánh chất trọn lành. Thánh chất trọn lành ấy là điển
quang giao cảm với quyền năng Tạo Đoan càn khôn vũ trụ. Quyền năng đó chỉ có
một khuôn luật thương yêu vô đối. Bởi thế, khi ta định tỉnh được rồi, ta sẽ
vững bước trên con đường tâm linh, chỉ duy có thương yêu vạn linh hiệp cùng Chí
Linh, đó là Đạo.
Hư vô soi sáng
nhuận ân Thiên.
Sóng trần mờ mịt. Những
nghịch cảnh, những đúng sai, ta khó mà quyết đoán được. Vì trong cái đúng vẫn
có sự sai và trong cái sai cũng có khép cầm sự đúng, không ai nhận định chính
xác được. Lòng ta khoáng đạt bao dung, xét đoán một việc gì cũng không do ở tư
ý, tư tâm của ta thì sự xét đoán ấy mới thật công chánh.
Mọi sư việc đều bao hàm hai mặt ghét và
thương. Phải chăng sự ghét thương phát sinh từ hờn giận ghét ganh hay do sự
tranh đấu giữa thánh chất và phàm tánh. Đời sống nội tâm bị chia lìa từ khi sự
hờn giận buồn vui đã thấm vào chơn tánh. Chỉ khi nào ta nhìn thấy minh sư nơi
tận cõi lòng, chứng ngộ được chơn lý đạo đức siêu thoát, thì đời sống nội tâm
ta sẽ không còn bị phân chia nữa. Thôi thì ta vui trong đạo lý siêu thoát ấy,
lấy nghịch cảnh để đổi lấy đức bao dung khoáng đạt trên bước đường đời giả tạm.
Lý đạo đức thật mầu nhiệm vô cùng, ngôn
ngữ ở thế gian không diễn tả hết được ý nghĩa nhiệm mầu của máy linh cơ Tạo.
Chỉ có lòng ta mở, tâm ta tìm thì mới chứng ngộ chơn lý siêu thoát ấy.
Mượn ngôn ngữ để gởi khách trao duyên, không để nhằm
giáo hóa lòng người, mà để thế nhân tìm hiểu cái sâu thẳm khải phát, cái mà
lòng ấp ủ hoặc có sẵn nơi mình mà mình không bao giờ nhớ đến. Đạo lý thâm sâu
nơi tận cõi lòng.
SỬ
KIẾN NGUYÊN
Thánh địa Tây
Ninh
tiết Lập Đông năm
Kỷ Hợi (2019)