ĐẾM TUỔI
Bảy
mươi, ừ bảy mươi rồi
Bao nhiêu xáo trộn một thời đã xa
Thân như lỡ bước chiều tà
Hồn mang nặng bóng quê nhà xa xôi
Bảy mươi, ừ bảy mươi rồi
Nhìn ra bốn phía nói cười loanh quanh
Tin yêu như lá lìa cành
Thấy người ngồi đó buồn xanh xao đời
Bảy mươi, ừ bảy mươi rồi
Chiều nay sao nhớ lại thời thanh niên.
TRẦN
THIÊN HỒNG (Bạc Liêu)
GIÃ BIỆT BẠN HIỀN
Thì
thôi, quán trọ trần gian
Người đi dẫu để muôn vàn nhớ thương
Biết bao nhiêu nỗi đoạn trường
Chơi vơi, hụt hẫng nẻo đường vợi xa
Thì thôi, cửa sổ ngựa qua
Dẫu còn đây những nhập nhòa khói sương
Cõi này dẫu lắm vấn vương
Chốn kia thăm thẳm dặm trường biệt ly
Thì thôi, thanh thản người đi
Ngày giờ giã biệt, thôi thì vậy thôi
Quê xưa người trở lại rồi
Vĩnh hằng chốn cũ, an ngôi vị mình.
ĐỖ
THỊ KẾT
QUÊ
Hằng
năm bạn còn dịp về
Ăn cơm cùng mẹ thăm quê đôi lần
Tôi nay cha mẹ mãn phần
Anh chị vắn số người thân chẳng còn
Quê xa khuất bóng hoàng hôn
Mờ sương khói bếp nhớ cồn cào thôi
Đêm sâu chưa cạn bồi hồi
Đời sông lỗi nhịp lở bồi ngẩn ngơ
Đò ngang bên đợi bên chờ
Mong chi con sóng đến giờ chưa nguôi
Mãi thì thầm vỗ trong tôi
Mùa xanh xưa ắp ngọt bùi vị quê.
VÕ
VĂN PHO