NHỚ VỀ BỤC
GIẢNG NGÀY XƯA
Lắm lúc
Ở nơi phố chợ
Thầm nhớ về bục giảng ngày xưa
Nơi có đàn trẻ thơ
Cặm cụi gò từng nét chữ
Dưới mái trường loang lổ
Bởi một thời đạn bom.
Nơi có những đồng nghiệp sớm hôm
Bụng lắm ngô, khoai… vẫn bám trường, bám lớp
Để nói về “rừng vàng, bể bạc”
Những anh hùng thuở Đinh-Lý-Trần-Lê…
Nơi có những tấm lòng quê
Ít tiền của, nhưng giàu nhân nghĩa
Đã đùm bọc, cưu mang
Những thầy cô trẻ
… Giờ đã trải bao dâu bể
Cơm đời mặn nhạt đã quen
Cớ gì vẫn đọng
trong tim
Một mái trường
quê nhỏ hẹp
Để khi giở từng
trang viết
Giáo án của thời
tóc xanh
Nỗi nhớ càng thêm da diết
Thêm phai bao sợi tóc mình…
BÙI
THỤY ĐÀO NGUYÊN
PHÍA
ẤY, DÒNG SÔNG QUÊ
Chiều nay qua sông Hậu
Nhớ sao dòng quê hương
Bồi hồi bao kỷ niệm
Thời thơ trẻ mến thương.
Dù bây giờ khôn lớn
Lầm lũi đường phố xa
Nhiều khi trông mưa xuống
Như thấy bóng quê nhà.
Lại bùi ngùi nhớ mẹ
Bên sông áo bạc màu
Gánh gồng nuôi con trẻ
Đời sông lắm khúc đau.
Chạnh lòng thương người cũ
Lâu rồi chẳng thấy nhau
Nỗi chi đời như nụ
Tầm xuân trong mưa rào…
BÙI THỤY
ĐÀO NGUYÊN
BỐN CÂU
Vào chùa hỏi đâu cõi thật,
Cách chi dọn dẹp lòng mình?
Mới hay người nơi cửa Phật,
Cũng thầm giấu lệ
trong kinh.
BÙI THỤY
ĐÀO NGUYÊN
BÊN MỒ
NHỮNG NGƯỜI THÂN
Bên những nấm mồ quạnh vắng
Tôi thầm nghĩ cõi xa kia
Cõi ấy có nhiều mưa nắng
Có ai mỏi gánh đi, về?
Cõi ấy lá vàng có rụng
Ngày xuân hoa trái có hồng
Bướm nhỏ có vờn đêm mộng
Hay hồn chao giữa mưa dông?
Sao chẳng theo mùa trở lại
Hỡi anh và chúng bạn thân?
Lẽ đâu “mất” là kết thúc
Tan trong bóng
tối vĩnh hằng.
Lẽ đâu “đi” là
biến đổi
Thay vai, khác cả
cảnh đời
Xóa hết những gì
thương nhớ
Quên người bạn
diễn buồn vui.
Để ai với phông
màn cũ
Mở hay khép cũng
bẽ bàng
Cơm áo vây đời
khốn khổ
Khóc
cười theo ý vua quan...
BÙI THỤY ĐÀO NGUYÊN