MẸ ƠI!
Sớm mai
Nắng tỏa vườn
quê
Muôn hoa khoe
sắc
Bốn bề ngát
hương
Mẹ ơi
Đau đáu niềm
thương
Mênh mông nỗi
nhớ
Vấn vương
Quặn lòng
Mẹ hoài năm
tháng long đong
Ngày xa xưa
ấy
Ước mong
Đợi chờ
Niềm tin.
Khát vọng. Bến bờ
Mẹ ơi
Một thuở
ấu thơ
hiện về.
ĐỖ THỊ KẾT
20-01 Tân Sửu
#
CÓ
VẦNG DƯƠNG
Ấm áp, bao la ánh mặt trời
Vươn mình hoa cỏ khắp nơi nơi
Khoe sắc khoe hương tràn nhựa sống
Hòa hợp thiên nhiên rực ánh ngời
Ngời ngời ánh sáng tỏa muôn
phương
Xua tan u ám cảnh đêm trường
Đâu bước lạc lầm đâu nẻo khốn
Lối về quang rạng, có vầng dương.
ĐỖ THỊ KẾT
#
TÌM
Lời
nào tan trong gió
Lời tình treo
trên cây
Mai ai về phương
đó
Có nhớ gì nơi đây
Khuya
giam đầu trên gối
Xác thân khô nụ
đời
Tóc không còn bối
rối
Dỗi hờn chạy quanh môi
Em về
đêm nguyệt thực
Ta tụng lời ăn
năn
Gõ mòn cơn thao
thức
Hồn đòi bay lên
trăng
Hồn
thơm mùi kinh điển
Thơ thơm gương
nguyện cầu
Ta đi tìm linh
hiển
Lăn theo từng hạt
châu
TRẦN DÃ SƠN
28-02-2021
#
TÌNH QUÊ
Gió
phủ bụi đường đỏ lên cây
Hèn chi lá mỏng
cứ thêm dày
Hèn chi màu lục phai trong nắng
Chỉ có mắt nàng vẫn thơ ngây
Tôi ở miền xuôi lên miền ngược
Ngỡ ngàng khi thấy dấu chân nai
Đêm nghe suối chảy qua ghềnh đá
Mà tưởng rừng thiêng đương thở dài
Đường về xứ Quảng xa hun hút
Ngàn dặm mây trời mỏi cánh chim
Mẹ đã đi rồi, con mất Mẹ
Tình quê, tình Mẹ
ủ trong tim
Và để
mỗi lần con nhớ đến
Gõ vào cung bậc
của quê hương
Hàng ngàn con chữ
rơi trên giấy
Nầy khúc ân tình,
khúc mến thương
Ở đây
rừng núi ôm mây trắng
Rồi thả mây bay
bốn hướng trời
Tôi nhớ tóc ai
chiều nhạt nắng
Vô tình mấp máy ở
trên môi
Tôi
khắc bài thơ lên trái tim
Ngàn sau em có nhớ đi tìm
Quê hương là khoảng trời thương cảm
Là khoảng trời ai cũng có riêng.
TRẦN DÃ SƠN
07-02-2021
#
NGÀY SINH CỦA RẮN, VIII
Mười năm qua gió thổi đồi tây
Tôi
long đong theo bóng chim gầy
Một
sớm em về ru giấc ngủ
Bông
trời bay trắng cả rừng cây
Gió thổi đồi tây hay đồi đông
Hiu
hắt quê hương bến cỏ hồng
Trong
mơ em vẫn còn bên cửa
Tôi
đứng trên đồi mây trổ bông
Gió thổi đồi thu qua đồi thông
Mưa
hạ ly hương nước ngược dòng
Tôi
đau trong tiếng gà xơ xác
Một
sớm bông hồng nở cửa đông.
PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)
#
QUÊ
NGOẠI
Quảng Huế (Đại Lộc), quê Ngoại
của tôi
Là nơi mẹ oa oa mở tiếng chào đời
Xanh
rực nắng triền dâu thiếu nữ
Tháng
Chạp khói đồng ướp vào hơi thở
Bờ tre ran ríu chim về
Ngày ngoại gả con gái về nguồn
Dòng Giao Thủy trôi xuôi
Nước mắt ngoại chảy ngược
Nong kén nong tằm óng sợi tơ vàng giăng thao thức
Ai lên Hòn Kẽm, Đá Dừng
Thương cha, nhớ mẹ quá chừng bậu ơi...
Bên bờ Vu Gia, Ái Nghĩa
Là nơi cha chôn nhún
rau * con
Con so về nhà mạ
Là nơi con ký gửi tuổi thơ mình
Bàn tay ngoại hóp hơ cho con thắm da chắc dạ
Nồi lá xông thơm nức ánh phù sa
Là nơi con mỗi buổi mai tựa cửa
Ngóng ngoại về thúng mủng chòng chành đầu ngõ
Con tò he đỏ xanh nhuộm màu vào giấc ngủ
Miếng cơm cháy bếp quê giòn rụm cả chiều nồm
Bốn mươi năm, con lạc phận mình
Ngọn cỏ bên đường thành cỏ thiêng ùa ùa về ký ức
Qua Quảng Huế con lặng thầm không khóc
Mà nhánh hương gầy tỏa khói lại rưng rưng
Ngoại ơi, chừ thong dong mây trắng
Con ngoáy cho ai giập miếng trầu cay
Không còn nghe tiếng gậy khua lộc cộc
Chỉ còn đây bên lở vọng bên bồi
Bên lở bên bồi dòng sông về nguồn
ngân câu hát
Hò khoan hố hụi nhịp tao nôi!
NGUYỄN QUỐC HUÂN
* nhún rau: Cách nói quen miệng của dân Quảng, tức là rún nhau, rốn
nhau.
#
NẤU
CƠM CHO MẸ
Về quê, xuống bếp nấu cơm
Vô tâm cứ nghĩ mẹ còn như xưa
Tuổi già sáng nắng chiều mưa
Chợt quên chợt nhớ chợt chưa chợt rồi
Con đi qua mấy dặm đời
Chum hum rơm rạ mà cời lửa thơm
Miếng mềm là miếng ngọt ngon
Mẹ ơi, răng mẹ cái còn cái lay
Khói un xông mắt xè cay
Liu riu con chụm lửa nầy lửa thiêng
Bàn tay bưng món chín mềm
Là con bưng cả bình yên tháng ngày
Nắng chiều đằm rụng hoa cau
Gầy như dáng mẹ ươm màu tóc sương
Cánh cò nhuộm trắng hoàng hôn
Nấu cơm cho mẹ mà thương nếp nhà
Cơm đàng nước chợ trời xa
Nhớ nồi kho quẹt, dưa cà xó quê
Xới cơm mời mẹ mà nghe
Nụ cười móm mém nở xòe tuổi thơ.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
#
KHĂN ĐÓNG
Bảy vòng tròn vạnh phận người
Xếp chồng lên thấy cõi đời cũng linh
Tâm sinh ý, ý sinh tình
Tình sinh chi nữa riêng mình biết thôi
Chuông chiều dìu áng mây trôi
Vành khăn nhắn nhủ những lời tương duyên
Huyền khung đóng lại não phiền
Tinh khôi áo trắng lòng thiền tỏa ra.
NGUYỄN QUỐC
HUÂN
#
HƯƠNG LÁ
Sầu đâu đây mái tranh quê
Cài bông điên điển ngóng về ngày xưa
Kèo nèo ôm củ hủ dừa
Cầm bằng thiên lý ngày chưa biết buồn
Khổ qua mấy dặm tình trường
Người xa có bạc hà, thương cũng rồi
Xé tờ lịch kiếm mồng tơi
Có cần tây cũng cần lời yêu thêm
Bồn bồn chiều đợi sương đêm
Càng cần càng nhớ nhung thềm càng cua
Nhãn
lồng chi lá me chua
Bữa
cơm mơ có nàng so đũa chờ.
TRẦN BỬU LONG
#
NHỚ
Trăm năm bến cũ con đò
Hoa
rơi trên lá câu hò bên sông
Mùa
xưa hối hả trong lòng
Từng
câu hát ấy còn không bây giờ
Nắng
chiều cứ tưởng bâng quơ
Rằng
mùi lúa chín làm ngơ không tìm
Mong manh áo trắng cả đêm
Vàng thao thức đếm bên thềm mấy trăng.
TRẦN BỬU LONG
#
NÀY LỮ KHÁCH
Này lữ khách đường xa còn xa
lắm
Ngoài kia gió lạnh sương nặng hạt
Nhá nhem bóng tối người về đâu
Đi đâu về đâu trong trời đêm.
Dừng lại đây ngửi hương thiền
gió quyện
Dừng lại đây nghe bình an vỗ về ưu phiền
Đừng làm thân cùng tử
Đừng làm con thiêu thân
Cớ chi đi tìm ảo mộng phù vân
Cớ chi đem mình thử nghiệm trần ai.
Này lữ khách đừng đi, đừng đi
nữa
Đường quanh vòng quanh rồi cũng mệt
Khổ đau lên tiếng người đừng đi
Đừng đi đừng đi khi buồn đau.
Đừng đi đừng đi khi buồn đau
Hãy giữ lấy tâm bồ đề vững vàng
Hãy giữ lấy gốc niềm tin trong dòng nghị lực.
Đứng lên khi ngã xuống
Đi tiếp trong bình an
Chớ nên đi tìm ảo mộng phù vân
Chớ đem thân mình thử nghiệm trần ai.
SỬ KIẾN NGUYÊN
#
CÓ BAO GIỜ
Bạn có bao giờ
hôn Mẹ
Để nghe mặn, nước mắt người
Bạn có bao giờ ôm Mẹ
Nghe vai mát giọt mồ hôi
Bạn có sờ vầng trán Mẹ
Mỗi khi trái gió, trở trời
Bạn có nắm bàn tay Mẹ
Mà nghe trong dạ bồi hồi
Bạn có quay về với Mẹ
Bỏ xa những cuộc rong chơi
Tôi tin chúng ta còn Mẹ
Là còn nguyên cả cuộc đời
Hãy làm điều gì cho Mẹ
Nhanh lên, kẻo muộn bạn ơi...
TRỊNH THANH ĐIỂU (1958-2020)
#
TRẢ NHAU
Em về, bên kia
dốc nắng
Khép đời, đón một hoàng hôn
Bão dông bao ngày đã lặng
Đò chiều, chở cả mùa son.
Sông uốn mình, con nước bạc
Núi yên ngủ, tím chân trời
Trả nhau cho cạn một đời...
TRỊNH THANH ĐIỂU (1958-2020)