XUÂN MUỘN
Mai đã vàng ong
lên nắng Giêng
Đường xuân ai
lặng bước chân riêng
Lá xanh chừng
cũng say mùi tóc
Giọt đắng bỗng
dưng nhuốm vị thiền
Một ánh mắt còn
chưa tỏ ý
Ngàn bài thơ cũng
hóa vô duyên
Tôi về gom cả
xuân trời cũ
Có kịp với mùa
thơm dáng em?
NGUYỄN
QUỐC HUÂN
MÀU HOA CŨ
Ai biết
bây giờ ai đã quên
Một loài hoa dại ở ven biền
Giữa chiều nắng lặng soi con sóng
Ven mạn đò đông hé vẻ duyên
Áo trắng sang sông đà tít tắp
Lục bình theo nước vẫn lênh đênh
Mải mơ níu giữ màu hoa cũ
Tím nhuộm khoảng trời nay vắng tênh.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
CHO
cỏ cây
cho ngan ngát xanh
mai cho tia nắng
chiều dành dỗ mưa
đêm buông
cho gió đong đưa
tiếng chuông khuya vọng
được-thua
lắng lòng.
bao giờ
cho hết mỏi mong
đò trăm năm
những lòng vòng
có-không
tôi về
thao thức cùng sông
khởi duyên…
cho mớ bong bong
theo dòng.
VÕ VĂN PHO