Thứ Năm, 8 tháng 9, 2016

ĐĐVU 19 / Thơ Trần Dã Sơn

CHIỀU LINH THÁP
Nhỏ giọt thời gian xuống tháp gầy
Buồn trơ lối cỏ nắng trời tây
Buồn xuyên khắp nẻo đường xuôi ngược
Ai đã rời đây, ai đến đây?
Còn lại cảnh xưa nhuộm nắng chiều
Dăm ba đồng đạo giữa tịch liêu
Gió mùa man mác qua bia đá
Có thấu lòng ai lạnh ít nhiều
Trước mộ tiền nhân lặng cúi đầu
Niềm đau không nói được nên câu
Ai qua bờ khác, ai còn lại
Thương tháp linh kia chịu dãi dầu.
TRẦN DÃ SƠN (Tháng 6-2016)

SA NGỘ TỊNH
Áo đã bạc màu với gió sương
Vai còn gánh nặng vẫn phải nương
Thương Sa Ngộ Tịnh không lùi bước
Một dạ theo Thầy đến Tây phương.
TRẦN DÃ SƠN (Tháng 6-2016)

LUÂN HỒI
Một mai lá lại bỏ rừng
Gió hiu hắt lạnh từ bưng biền về
Nắng buồn bỏ lại chân đê
Biển khơi bỏ cánh buồm rê dạt bờ
Người vừa vào chốn cổ sơ
Để hang động vắng nằm chờ tái sinh
Núi đồi đón sợi bình minh
Thời gian gõ nhịp nhục vinh với đời
Ai hong tóc ướt dưới trời
Cho mây mưa gọi trùng khơi về nguồn
Bão dông rơi rớt hạt buồn
Nghiêng nghiêng mỏng cánh chuồn chuồn nhỏ nhoi
Một mai cát bụi mệt nhoài
Hóa thân trở lại hình hài nhân gian
Chim rừng cất tiếng hót vang
Người xưa bừng tỉnh giấc ngàn năm qua
Một mai bỏ lại hơn thua
Gọi hồn cây cỏ vào mùa công phu
Xa rồi cát vẩn bụi mù
Đeo vai phong nguyệt ngao du sông hồ.
TRẦN DÃ SƠN (Iháng 6-2016)

THU VÀNG
Tôi đã thấy thu vàng qua đầu ngõ
Chiều hôm nay nắng mỏng ngủ bên thềm
Nắng mỏng quá trở mình bay theo gió
Rơi vàng rơi mùa thu êm rất êm
Và em biết mùa thu là thế đó
Sắc thu vàng lên đồi lá ngàn cây
Tôi ngắt vội một đóa hoa cúc nhỏ
Hương thoảng thôi mà thương nhớ vơi đầy
Mùa hẹn ước đã xa từ vạn thuở
Ai đến đây rồi quên mất lối về
Say lướt khướt giữa muôn trùng ngăn trở
Bỗng giật mình giẫy giụa giữa cơn mê
Và em biết mùa thu là thế đó
Vàng lên thơ và vàng cả trong tim
Tôi gom nhặt sắc vàng muôn cây cỏ
Ủ hồn thơ vì sợ gió đông tìm
Rồi đêm nay trăng thu vàng lóng lánh
Mùa Thánh ân cho ngôn ngữ dâng cao
Gió tan hết nỗi gian truân bất hạnh
Thơ theo trăng bay vào chốn động đào.
TRẦN DÃ SƠN (Tháng 6-2016)

VỀ
Mai về bộ lạc của ta
Thương loài thạch thảo đã pha sắc đời
Thương con chim nhỏ ngoài trời
Hót bao nhiêu kiếp luân hồi chưa xong
Một lần hai lửa không mong
Hết truân chiên đến rêu phong kiếp thừa
Mai về rừng núi ta xưa
Tìm hồn cổ thụ giữa mùa bão dông
Hát câu thương hải mênh mông
Nhánh tay tục lụy gõ cồng chiêng ca
Ở trong đất rộng bao la
Lần mò khắp chốn ta bà đảo điên
Về vui với mảnh tâm điền
Nhà Cha cửa mở, não phiền rụng rơi.
TRẦN DÃ SƠN (Tháng 6-2016)
Họ đạo Trung Phước An (HT Truyền Giáo)
Huyện Krông Păk, tỉnh Đăk Lăk
____________

Thơ là ngôn ngữ được tinh luyện nhất và mạnh mẽ nhất. (Poetry is language at its most distilled and most powerful.) 
RITA DOVE (nữ thi sĩ Mỹ gốc Phi, sinh năm 1952, giải thưởng Pulitzer về thơ năm 1987, còn là tác gia, giáo sư đại học)