Thứ Năm, 8 tháng 9, 2016

ĐĐVU 19 / Thơ Huỳnh Văn Mười


TẠ ƠN
Tạ ơn Thầy
đã cho con mảnh hình hài không khuyết tật
Dẫu trần gian ngụp lặn cuộc mưu sinh
Đời muốn dúi xuống tận cùng lấm láp
Con ngoi lên để nhận diện chính mình.
Tạ ơn Thầy
đã cho con một tinh thần không vẩn đục
Một chút thông minh, không quá đỗi dại khờ
Cũng biết gạn cái hư tìm cái thực
Cũng liều mình múa bút giữa vườn thơ.
Tạ ơn Thầy
đã cho con hai bàn tay nguyên vẹn
Giữa muôn phương con biết lật phương nào
Cũng biết nắm những gì cần thiết nắm
Biết buông rồi những sấp ngửa lao xao.
Tạ ơn Thầy
đã cho con tất cả
Làm hành trang dấn bước cuộc đăng trình
Con sẽ đợi cái ngày quay trở lại
Khi Thầy đưa tay âu yếm gọi tên mình.
HUỲNH VĂN MƯỜI
Tháng 7-2016

CHỊ ƠI VỀ THÔI
Về thôi chiều đã sắp tàn
Chị ơi góc phố hai hàng bụi bay
Một đời vay trả trả vay
Nghiệp duyên chị nắm hai tay chập chùng
Về thôi mùa cũng chớm đông
Tóc xanh mấy độ đã bồng bềnh sương
Bây giờ nhạt sắc phai hương
Một mình chị giữa hai đường bập bênh
Về tìm lại tuổi cùng tên
Trong cơn mộng ảo bỏ quên mất rồi
Tàn tro sưởi ấm chỗ ngồi
Vết thương dĩ vãng đã thôi cuộc người
Vẽ ngang mày nét son tươi
Bâng khuâng chị nhặt nụ cười đánh rơi
Ngửa tay hứng giọt ơn Trời
Chiếu chăn vô niệm đắp lời tịnh không.
HUỲNH VĂN MƯỜI

Thánh thất Nam Trung Hòa (Quảng Nam)