TÌNH KHÚC MÙA THU
Mùa thu vừa đến chả bao lâu
Êm
như sợi khói mới lên màu
Lung
linh một thoáng tơ vàng nhẹ
Đủ
buộc người vào với bể dâu
Thương con nắng mỏng ngủ hiên nhà
Quên
tháng ngày dài lặng lẽ xa
Chợt
thấy bao mùa hương sắc cũ
Vì
đâu sương gió để phôi pha
Có phải người về giữa chiều nay
Thời
gian rắc bụi xuống vai gầy
Thu
ơi! Ai phổ nên cung bậc
Sao
giọng ca buồn như nước mây
Ô hay! Vàng thu dâng mênh mông
Tình
thu lai láng chảy trong lòng
Ví
như còn nhớ người xưa ấy
Xin
dẫn nhau về chốn cửa không.
TRẦN DÃ SƠN
Họ đạo Trung Phước An
Krong Păk, Đắk Lắk
CÒN LẠI TRONG TÔI
Nhà
tôi ở cạnh bờ sông
Bên kia nỗng cát mênh mông biển trời
Đêm nghe tiếng biển gọi mời
Sóng trùng dương vẫn vọng lời thâm u
Những hôm sông
nhớ mùa thu
Nước buồn quên chảy để mù sương giăng
Thuyền buồn nằm đợi bóng trăng
Tôi buồn ngắm cánh sao băng lưng trời
Trong tôi biển
vẫn gọi mời
Vẫn âm ỉ sóng suốt thời tuổi thơ
Dù khi xa biển đến giờ
Xa sông nước mặn, xa bờ tre xanh
Chiều không khói
biếc xây thành
Chỉ toàn núi trọc, đâu gành bãi xưa
Đâu rồi giọng hát đò đưa
Trả lại tôi cái-quê-mùa người ơi!
Tôi ôm kỷ niệm
một thời
Đi vào giấc ngủ, vào trời thi ca
Dẫu cho mòn mỏi tuổi già
Vẫn yêu Thơ – Đạo như là quê hương.
TRẦN DÃ SƠN
08-5-2019
NHÀ TU VÀ
TU SINH
Nhà tu là thân cây
Tu sinh là cành lá
Cành lá muốn được sống
Phải bám vào thân cây
Cành nào không bám thân
Thì sẽ bị khô lìa.
Nhà tu có pháp tu
Nhà tu có quy chế
Tu sinh muốn giải thoát
Lo bám chặt vào đây
Tu sinh không bám giữ
Tự đánh mất lấy mình
Biết bao giờ thoát khổ
Luân hồi
mãi luân hồi.
Tu sĩ PHẠM
VĂN LONG
Trích Kỷ yếu lễ khánh thành nhà tu Trí Huệ, thuộc
Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài, Tam Kỳ, Quảng Nam,
24-02-2019.
LỜI XANH
bỗng sáng nay
thấy thơ đùa
bên lá
trẩy hội xanh
mơn mởn líu
lo non
đôi vàng úa
nhẹ nhàng về
với đất
hồn nhiên rơi
quên cả
chuyện mất còn.
thanh thản đến
lừng thơm
từng sợi nắng
bước gió se
ru khe khẽ
con đường
chú chim sẻ
ngác ngơ đâu
bay tới
thả vào mai
tiếng hót
biếc yêu thương.
thơ mê mải
cùng cỏ sương
ẩn mật
tắm lời xanh
ngào ngạt lối
nghiêng chào
lòng bụi bặm
chợt nhận ra
lẽ thật
an lạc nơi
mình
hà tất hẹn
chiêm bao!
VÕ VĂN PHO
CHÙM THƠ
VỀ QUÊ
* Tạm biệt phố - những lo toan
Về thôi! Quảy gánh quê làng rong chơi
Xuống sông tắm bớt bụi đời
Lên non gởi cánh mây trời niềm riêng.
* Dò ngược rồi lại tìm xuôi
Những ngày thơ ấu giờ chui chỗ nào?
Tôi xới cỏ, lật bờ rào
Nghe con dế gáy mà nao nao lòng.
* Biển chiều Tam Hải lang thang
Miên man sóng - nắng hạ vàng níu chân
Lòng khơi xa những bâng khuâng
Biết rồi có gặp lại lần nữa không?
* Tam Kỳ ơi! Ta lại nợ nữa rồi
Bàn tay vẫy và mắt người đưa tiễn
Lưng hạt nắng chiều bời bời sắc biển
Chạy theo xe lưu luyến suốt con đường.
* Lung linh quá!
Hội An đêm
Dòng Hoài Phố
chảy êm đềm về đâu
Tiếng khuya chạm
đáy đêm sâu
Xúi tôi lạc bước
qua cầu thẩn thơ.
* Lên máy bay,
tôi còn thấy sông Hàn
Chầm chậm chảy
gọi tên người ở lại
Con sóng luyến
lưu vỗ miết bờ An Hải
Phía ai về thao
thức khuyết lòng đêm.
VÕ VĂN PHO
TỰ VẤN
Tiếng chuông ngân
Ngấn giọt sương
Trong ngần.
Cỏ khiêu vũ
Tắm làn gió
Mát lạnh.
Bước mai xanh
Thanh thản reo
Ngày mới.
Qua đêm
Mọi thứ thay đổi
Chỉ có lòng ta
Ám những mặc định
Già cỗi
Nhưng lại mong
Cứu rỗi.
VÕ VĂN PHO
KHÔNG ĐỀ 1
Đêm đêm lòng ngẫm lại lòng
Chẳng tu tiến
mấy lòng vòng những đâu
Sáng cúng
nước, chiều nguyện cầu
Chân tâm mờ
mịt mái đầu điểm sương.
VÕ VĂN PHO
KHÔNG ĐỀ 2
Tối qua tôi lại soi chừng
Cái tôi lãng
đãng đã từng làm chi
Tốt rồi,
chẳng vướng thị phi
Nhưng còn đôi
lúc thầm thì sắc, không.
VÕ VĂN PHO
NGÀY
LẠI NGÀY
Ngày lại ngày bàn phím smartphone
Đôi khi nhớ thèm dáng quen một nét bút
Thèm một cảm giác hồi hộp
Nôn nao xé miệng một phong thư
Ngày lại ngày tầm mắt vướng nhà tầng
Lại khát cháy khoảng đồng xanh tràn nắng gió
Thèm một giấc không cần khóa cài cửa ngõ
Để cơn mơ thênh nhẹ áng mây trời
Ngày lại ngày thèm như thu lá đang rơi
Cái nhớ cái thương cái buồn cái giận
Se sẽ rời cành buông vào quên lãng
Một giọt sương rơi ánh ướt nắng hoe thềm
Ngày lại ngày xin yên ắng một màn đêm
Đôi khi không làm gì mà không rảnh
Trong hữu hạn bỗng thấy mình vô hạn
Trong thinh không
lấp lóe giọng chim chuyền
Ngày
lại ngày thêm một tương duyên
Đầy vơi với đong
đo, lỗ lời, nếp tẻ
Một cái like,
comment, chia sẻ
Thiệt lòng nhau
có ảo bỗng thành chân.
NGUYỄN QUỐC HUÂN