LẬP LẠI PHÁP LUẬT, NỐI LẠI THÔNG CÔNG
Phước Huệ Đàn
ngày 08-11Kỷ Hợi (Thứ Hai 07-12-1959)
TÁI CẦU
THI
NGÔ thị () Ngôi Lời () xuống thế gian
ĐẠI đồng () lập pháp () dựng Nam bang ()
TIÊN phàm ai biết làm sao biện ()
Giáng giáng thăng thăng Phước Huệ Đàn.
Chào chư Thiên ân, chư hiền đồ.
Giờ nầy Bần Đạo đến đây ban ơn, nối lại mối thông công()cho nguồn nước lành chảy đến, hầu các hiền đồ làm trọn nguyện lực () của mình.
Từ khi chư hiền đồ cùng Bần Đạo đã lập giao ước,() Bần Đạo cũng để lòng từ bi lân mẫn () tận độ, nhưng chư hiền đồ còn cả mang () theo bên mình bao nhiêu dục vọng làm cho ma quỷ lợi dụng xúi giục, rồi lại tự xé lời nguyền.()
Bần Đạo không nỡ để cho tà quái hành phạt,() nên cũng thể () lòng từ bi, một lần nữa đến điều độ () các hiền. Các hiền đồ có thấy mình chống nghịch lại với Thầy, bạn không? Nếu một phen thử thách hành phạt thì còn mong gì trông lại vị cũ() quê xưa.()
Hôm nay, tuy [nhiên], sự hành phạt ấy chưa phải chấm dứt được, vì tội lỗi không thể châm chước ngoài luật Thiên điều. Tuy đã biết ăn năn nhưng cũng chưa thật thà cho lắm. Mà có thành thật mới tạo cho con người hướng đạo [tu] giải thoát có một đức tin mạnh mẽ, một giác ngộ căn bản. Nên còn hành phạt nhiều thì đường tu mới tiến bộ, Giáo Hội mới thành hình, người Thiên ân mới trở nên quyền pháp. Nhưng càng hành phạt lắm, thì cửa Đạo không còn được mấy người, mà kẻ thiếu căn cũng không mong hưởng cơ tận độ, nên Thầy cũng tùy duyên, tùy sức chịu đựng mà ban ơn mở đường cứu chuộc.
Hôm nay khắp trong Hội Thánh bị một kỳ sát hạch () bởi cơ tiền định. Mà Thầy cũng muốn trừ dẹp cái lòng nũng nịu, chả chớt () để biết lo biết sợ, hầu xứng đáng làm môn đệ của Người, làm hướng đạo cho nhơn sinh. Thì ngay bây giờ các hiền đồ cũng nên mau mau sám hối, tự khắc phục lấy bản thân để được hồng ân, đưa bước đời qua hồi hỗn độn.
Ngày mai đây Thầy sẽ dẫn các chuồng chiên () lẻ tẻ về một, trao cho các hiền đồ còi, gậy () hầu được trông nom. Nhưng chiên được ngoan ngoãn, hiền lành; trái lại kẻ chăn chiên ()lại hung hăng, táo bạo. Chiên mỗi đàn đã giao cho người chăn giữ, nhưng giữa nhóm người chăn chiên lại giành nhau ở cùng bầy nầy qua bầy nọ, làm cho rối loạn trật tự. Điều ấy Thầy không bằng lòng. Giữa các ngươi chưa đủ tư cách chịu lấy mạng Trời thì mong gì độ ai. Chẳng những không độ được người mà làm cho con cái của Thầy phải lần lần dang xa cửa Đạo. Các hiền đồ nếu thấy được tội lỗi thì nên tự ăn năn chịu tất cả phần sám hối. Được sám hối rồi thì lo gì không thấy yếng sáng () chân lý rọi đến.
Thầy lúc nào cũng thương yêu, mà tại các hiền muốn xa Thầy để gần tà quái. Bởi muốn đó mới có tà quái chung lộn trong nội bộ để gây nhiều vết thương đau đớn mà giữa nhau không muốn nhìn nhau. Các hiền đồ không nhìn nhau là việc dễ. Đến khi Thầy không nhìn các hiền đồ nữa thì dầu muốn trăm ngàn lần sám hối cũng vô hiệu lực.
Vậy nên thấy sứ mạng [mà] ân cần.() Sứ mạng có hai phần. Dù kẻ nghịch lại cùng sứ mạng cũng bởi sứ mạng. Tại sao kẻ nghịch lại cũng sứ mạng?
Vì sứ mạng cứu chuộc đã đến thế gian trao cho Thiên ân lập pháp. Đến khi Thiên ân đã phá pháp thì sứ mạng Thầy lại trao cho kẻ nghịch đến phá hoại sứ mạng trước, hầu cứu chuộc danh nghĩa cho Đại Đạo, nên khi các hiền đồ đã hủy hoại pháp luật thì sẽ bị một cuộc hành phạt sau đó.
Giờ cũng còn đủ ngày giờ lập lại pháp luật, nối lại thông công() các tỉnh. Trong nội bộ liền lỷ () thì các phái Đạo sẽ được lành mạnh, mà sứ mạng trung hưng đã đổ nát thì mong gì có sự thống nhất ngày mai.
Cũng có nhiều hiền đồ trong Hội Thánh Truyền Giáo không tin được sứ mạng đã cho mình, vì nghĩ rằng một Hội Thánh sinh sau, người tu lại ít, hướng đạo còn non, đem so với các phái, các chi thì chưa đáng một giọt nước làm tươi rừng bách thọ.() Ôi! Một giọt nước có thể nhỏ vào một ao nước kia, nó làm loãng được không phải chơi đâu, cũng như các chất hóa học. Để phân tách qua một quan niệm hẹp chật như vậy là nguyên nhân thiếu đức tin, tự truất phế mình khỏi ơn cứu chuộc.
Một ngày tới đây thế giới nhơn loại sẽ tìm đến cái chơn lý Cao Đài. Cái chơn lý đó là vạn thù quy nhứt bổn,() bởi trong [lẽ] nhứt bổn tán vạn thù.() Nhưng nhứt bổn tán vạn thù là chi? Có phải một mở của Đạo Trời? Một mở đó là nhứt âm tượng hình, nhứt nguyên biến dịch. Hễ có mở là có đóng. Hễ có tán tất có tụ. Nên một đóng của cơ vạn thù quy nhứt bổn là bảo hợp thái hòa,() dựng nền đạo pháp.
Vì các hiền đồ quá chễnh chệ,() dể ngươi,() phạm hồng ân mà không được tiếp mười hai chương lý giải lẽ biến hóa của Đạo trời đất vạn vật. Đáng ra, tại tu xá này () hôm nay đã hoàn thành một chương giải thoát, nhưng tại sao? Tại theo cựu pháp.
Cựu pháp là gì? Là luật phân phối. Luật phân phối là luật nhứt bổn tán vạn thù, thành [thử] không kết tụ được tinh ba () của Tạo Hóa vạn vật. Tinh ba của vạn vật Tạo Hóa được kết tụ bởi ở sứ mạng. Mà sứ mạng Đạo Trời lần nầy cái chủ đích là vạn pháp đồng nhất,() Tam Giáo đồng nguyên. Nên khi hạ lệnh thành lập Trung Hưng Bửu Tòa, Thầy đã đặt cho đó một cái tòa ngự để làm ngôi thượng tọa, kết tập kinh văn đem dung hợp các thời cựu ước (Thích, Nho, Gia, Lão), đặt theo nguyên tắc tứ phân làm Tứ Tượng để xây thành Bát Quái, quy định tân, cựu ước ()đồng cơ. Thế mà rất tiếc thay! Đến nay cái gì cũng lỡ dở!()Bởi vậy tục ngữ nói: “Liệu bề đát đặng thì đan;() gầy ra() mà bỏ, thế gian chê cười.” Bỏ thì mất tre, tốn công, mà lẽ nào lại bỏ? Nếu mà đát không đặng thì mượn người đát cho. Thầy cũng định vậy, sẽ mượn các chi phái làm tứ vi,() nhưng mở cơ tiến hành thì giữa nội bộ của Hội Thánh lại bị khảo đảo.
Bây giờ có làm không? Muốn làm phải tu. Tu là nguyên nhân của phần lập trụ. Vậy các hiền nên cố làm. Làm phải có lòng bao dung,() có tình Bồ Tát.() Có lòng bao dung mới có chỗ chứa đựng thiên hạ. Có tình Bồ Tát mới không cầu toàn trách bị,() thương ghét rẽ riêng.
Vậy phải tha thứ cho kẻ lầm lỗi, vì lầm lỗi không phải là tội. Tại sao? Vô ý lầm lỗi là không cố tâm gây ác làm tội. Mà dầu ai có cố tâm gây ác cũng tha thứ khi nó biết cải tà quy chánh,() tự khắc chế bản thân, coi người nào cũng là người bạn đồng chí.() Tại sao nghịch chống nhau mà gọi là đồng chí? Đồng chí chỗ ưu ái () xây dựng Đạo. Không đồng chí tại nghe, ngó và trình độ giác ngộ khác nhau. Nên tất cả các hiền phải nghĩ là bạn tốt. Nếu mỗi bên đều nghĩ người kia là kẻ nghịch thì thế nào cũng đi đến nghịch hẳn.
(. . .)
Thôi, Bần Đạo ban ơn và nguyện dìu dắt. Bần Đạo chào.