Thứ Năm, 16 tháng 5, 2024

THIÊN THẦN ĐỒNG HƯƠNG / Chuyện Tâm Linh 5

 


THIÊN THẦN ĐỒNG HƯƠNG

HUỆ KHẢI

Năm 1999, trên tạp chí Woman’s World (Thế Giới Phụ Nữ), Steve Baal cho đăng bài “Ethel’s Irish Angel (Thiên Thần Xứ Ireland Của Ethel). Câu chuyện này khiến tôi nhớ lời một học giả phương Tây, sau nhiều năm miệt mài nghiên cứu Kinh Dịch đã nói như phán: “Trên đời này không có sự ngẫu nhiên nào là ngẫu nhiên cả!”

*

Đây là chuyện tôi nghe:

Đêm đã muộn. Chị đang lái xe về nhà sau khi tan ca ở cửa hàng bách hóa. Đèn giao thông chuyển sang xanh, chị lái xe vào ngã tư. Ngay lúc ấy, một chiếc xe vượt đèn đỏ lao vút tới và tông thẳng vào bên hông xe chị.

Chị bị hất văng lên khỏi chỗ ngồi, đầu đập mạnh vào cửa kính và trong nháy mắt, mọi thứ trước mắt chị bỗng tối sầm lại.

Trên đường đến dự lễ cầu nguyện, một sinh viên thần học ba mươi tuổi đang lái xe phía sau chị. Tận mắt chứng kiến tai nạn, anh rùng mình, kêu lên thảng thốt:

Lạy Chúa!

Tấp xe lại, anh chạy vội về phía chiếc xe nát bét đã bị cú va chạm dữ dội ném sang bên kia đường.

Chiếc xe kia đã dừng lại giữa đường. Một cặp nam nữ mở cửa xe bước ra. Họ vô sự. Một người hét lớn:

Để tôi gọi cấp cứu!

Ngay lúc đó, chị mở mắt, và hoảng loạn. Chị bị ghim chặt xuống sàn xe, chân phải kẹt dưới bàn đạp thắng, chân trái nằm dưới gầm ghế. Những cơn đau dữ dội lan ra khắp cổ. Chị muốn hét lên nhưng không thốt ra được tiếng nào trong cơn đau đớn, đầu óc mụ mị. Rồi chị mơ hồ nghe một giọng nói, chừng như xa xôi:

Tôi tới đây!

Không mở được cửa chỗ người lái, anh sinh viên bèn kéo cánh cửa phía sau ra. Thò đầu vào trong xe, thấy chị bị ghim chặt xuống sàn, anh chết lặng vì sợ hãi. Mình phải đưa chị ấy ra ngoài. Anh vừa nghĩ vậy thì đột nhiên lời khuyên của người bạn làm y tá cứu hộ (paramedic) vang lên trong đầu: Không bao giờ di chuyển người bị thương!” Thế là buông thõng cánh tay xuống, anh trấn an nạn nhân:

Tôi đang ở sát bên cạnh chị. Đừng sợ nhé!

Trong xe tối om và chẳng thể ngoái đầu nên không thấy rõ mặt anh, nhưng chị nghe có thứ gì đó thân quen một giọng nói đậm chất Ireland của quê hương chị. Liền đó, chị rên rỉ:

Cổ tôi đau quá! Tôi phải cử động.

Không được! Lỡ cổ chị bị gãy thì sao?

Anh nghiêm giọng cản và thận trọng luồn một bàn tay xuống nâng đỡ đầu chị. Anh lo lắng theo dõi nhịp thở của chị đang chậm lại dần. Lời khuyên của người bạn làm y tá cứu hộ lại vang lên trong đầu: Không bao giờ để người bị thương mất ý thức! Nhắm mắt lại, anh cầu nguyện: Lạy Chúa, hãy ban cho con sức mạnh để giúp chị này.” Rồi anh gợi chuyện:

Chị tên gì?

Ethel.

Giọng chị yếu ớt nhưng đủ cho anh nhận ra chất giọng quê hương mình, nên hỏi tiếp:

Chị người ở đâu?

Belfast, Ireland.

Anh nói như reo lên, cốt giúp cho chị khỏi bi quan:

Mình là đồng bào! Tôi sinh ở Dublin.                                                                 

Cảm thấy an ủi, chị nghĩ: Anh này là một thiên thần Chúa sai đến cứu mình.

Để giữ cho chị khỏi hôn mê, anh tiếp tục trò chuyện:

Chị lập gia đình chưa?

Tôi có bốn trai và một gái. Hai đứa con trai làm cảnh sát.

Còn tôi là sinh viên thần học.

Anh giật mình vì một cảnh sát vỗ nhẹ vào vai anh. Khi các y tá cứu hộ vừa tới, viên cảnh sát cảnh báo:

Có lẽ chị ấy bị gãy cổ!

Khi được cứu ra khỏi chiếc xe và nhờ ánh đèn soi sáng, lần đầu tiên chị nhìn thấy gương mặt anh. Ánh mắt thật hiền! Chị nghĩ vậy trong lúc anh siết chặt tay chị thay cho lời từ giã.

Tại bệnh viện, các bác sĩ xác định chị thật sự bị gãy cổ. Họ bảo:

Quả là kỳ diệu! Nếu chị cử động, dù chỉ một chút thôi, thì đã bị liệt hoặc mất mạng rồi.

Hai con trai làm cảnh sát đến thăm, chị kể cho con về chàng trai trẻ tốt bụng, vừa là ân nhân cứu mạng vừa là đồng hương Ireland. Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, im lặng. Ân nhân cứu mạng ư? Họ ngạc nhiên vì trong báo cáo của cảnh sát không nhắc gì tới người này.

Phần anh sinh viên thần học thì không thôi nghĩ tới chị nên cũng tìm đến bệnh viện thăm, chỉ hơi chậm chân hơn hai con trai chị.

Nhác thấy anh bước vào phòng, chị tròn xoe mắt, reo lên:

Anh ấy kìa! Ôi, thiên thần đồng hương của tôi!

Con trai chị tiến tới bắt tay anh, xúc động:

Thì ra là anh!

Chị nói như giải thích:

Tôi kể lại chuyện được anh cứu giúp nhưng hai con tôi có vẻ không tin.

Anh nhũn nhặn đáp:

À, thật ra tôi nào có làm được chút gì đâu!

Có rất nhiều đấy! Anh đã cứu mạng mẹ chúng tôi!

Con trai chị xác quyết như thế và thuật cho anh nghe lời bác sĩ.

Bàng hoàng, anh sinh viên thần học buông mình ngồi phịch xuống ghế, thầm hỏi:

Lạy Chúa! Phải chăng Chúa đã sai con đến với chị ấy?

Nhiêu Lộc, 13-5-2024

HUỆ KHẢI

Báo CGvDT số 2443

tuần lễ từ 17-5 đến 23-5-2024